Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2008

CHU NGHIA CONG SAN CON DO DI TRUOC: BON AN CUOP THEO SAU

Mai phục thập diện !
Thọ địch lưỡng đầu !

Cộng sản là một chủ nghĩa và là một chế độ chuyên tạo ra kẻ thù cho mình. Ngay từ lý thuyết, thay vì cổ xúy tương sinh, cộng tồn, CS lại chủ trương đấu tranh, giành giật. Trong xã hội quốc gia thì đấu tranh giành giật giữa các giai cấp, trên phương diện quốc tế hoàn vũ thì đấu tranh giành giật giữa cộng sản và tư bản. Thành thử từ khi có chủ nghĩa và chế độ CS, kể từ cuối thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, ngoại trừ hai trận thế chiến, luôn có những cuộc gọi là "giải phóng", "cách mạng" gieo máu lửa, hận thù khắp nơi, tàn sát cả trăm triệu người, mà kẻ chủ yếu gây ra không ai khác hơn là CS. Đến khi chiếm được một quốc gia, nắm được một chính quyền, CS vẫn nhìn thấy kẻ thù khắp nơi mọi chốn. Kẻ thù hoặc ảo tưởng, hoặc có thật, hoặc cố tạo ra, để bắt mọi đảng viên luôn cảnh giác, buộc mọi công dân luôn đề phòng, hầu dồn tâm trí sức lực bảo vệ sự tồn tại của chế độ và ngai vàng cho chính đảng CS. Trong thực tế, với cái chủ nghĩa duy vật vô thần kiểu đấu tranh, với cái chế độ phi nhân bất nghĩa kiểu áp đặt, với cái chính đảng chuyên chế độc tài kiểu toàn trị, với cái cuồng vọng thống trị kiểu nô hóa cả thế giới, CS đương nhiên đặt mình làm kẻ thù trước toàn thể nhân dân và nhân loại. Chính vì thế mà nhân loại và nhân dân đã sớm thanh toán nó tại Liên xô và Đông Âu cuối thập niên 80 và đầu thập niên 90 của thế kỷ trước.

Tại Việt Nam, ngay từ khi cướp chính quyền tháng 8-1945, tiếp đến là tiêu diệt các đảng phái quốc gia, "đào tận gốc trốc tận rễ trí phú địa hào", đàn áp văn nhân nghệ sĩ đòi tự do tư tưởng, rồi khoác lên toàn thể dân Bắc một chế độ tàn bạo gian dối, nghèo đói tụt hậu, CS đã biến những chiến sĩ bảo vệ tổ quốc, những nông dân nuôi sống xã hội, những trí thức đầu óc của dân tộc và nói chung là nhân dân nửa nước thành kẻ thù không đội trời chung với đảng.

Đến khi chiếm được Việt Nam Cộng Hòa bằng vũ lực, ăn cướp trắng trợn tài sản công lẫn tư của miền Nam, đày đọa quân nhân cán chính chế độ cũ trong các trại tù chốn ma thiêng nước độc, tống xuất cư dân thành thị vào các vùng kinh tế mới sỏi đá khô cằn, bần cùng hóa nửa nước đang trù phú bằng những chính sách kinh tế cưỡng bức và ngu xuẩn, tiếp tục chính sách cai trị độc địa, thất đức tàn ác còn hơn cả xâm lăng Tàu và thực dân Pháp, CS lại tạo thêm cho mình hàng chục triệu kẻ thù nữa. Để đối phó với đại khối dân tộc đang uất hận này, CS một mặt tổ chức bộ máy đàn áp khổng lồ gồm quân đội chính quy và công an chuyên nghiệp mà theo cựu đại tá Bùi Tín là 3/100 người dân (thay vì 3/1000 dân tại các quốc gia khác), mặt khác bưng bít thông tin, xuyên tạc lịch sử và lý luận ngụy biện, trình bày đảng như đại ân nhân của dân tộc và đại thủ lĩnh đưa đất nước đến bến bờ hạnh phúc, đỉnh cao phát triển. Đa phần nhân dân “ngậm một khối căm hờn trong cũi sắt”, một số liều chết bỏ nước ra đi.

Thế nhưng, cuối thế kỷ XX bước sang thế kỷ XXI, khi các chế độ độc tài thi nhau rơi rụng, khuynh hướng dân chủ hóa toàn thắng trên toàn thế giới, ý thức về tự do nhân quyền bừng sáng nơi lòng người, các phương tiện thông tin phát triển như vũ bão, thì cái kiềng ba chân (bít lấp, bịp lừa, bạo lực) trên đó đặt ngai CS cũng lần lượt gãy từng chân một. Nông dân không chịu nổi việc cướp đất đã đứng dậy nhiều nơi: đồng bằng Cửu Long năm 1988, Thanh Nghệ Tĩnh các năm 1990, Thái Bình năm 1996, Xuân Lộc Đồng Nai năm 1997, Thọ Đà Hà Tây năm 1998, Sa Đéc Đồng Tháp năm 2000… Các nhà đấu tranh dân chủ và đối kháng tôn giáo ý thức việc mất tự do cũng nhất tề lên tiếng và liên kết hợp đoàn kể từ năm 2001 qua Hội đồng liên tôn, Khối Tự do 8406, Liên minh dân chủ nhân quyền, đảng Thăng Tiến, đảng Dân chủ… Các công nhân bị chủ nhân bóc lột và công đoàn Nhà nước khống chế, từ đầu năm 2005 cũng đồng loạt đình công khắp nơi, rồi năm 2006 thì đứng dậy đưa ra Yêu sách 8 điểm, thành lập Công đoàn độc lập, dựng nên Khối Đoàn kết Công nông…

Đầu năm 2007, phong trào đấu tranh nông dân càng bộc phát mạnh mẽ do chính sách cướp đất của CS càng gia tăng tàn bạo, phong trào đấu tranh dân chủ cũng dâng cao ngút trời do biện pháp đàn áp đối kháng thêm khốc liệt dã man, phong trào đấu tranh tôn giáo cũng bừng dậy không cưỡng nổi do chủ trương công cụ hóa và công sản hóa các giáo hội ngày càng ngang nhiên lộ liễu… Đến cuối năm 2007, với phiên tòa phúc thẩm ngày 27-11 xử hai chiến sĩ nhân quyền vừa lếu láo trắng trợn bên trong, khiến các luật sư biện hộ phải làm đơn phản đối, vừa trấn áp tàn bạo bên ngoài, khiến nhân dân và quốc tế càng thêm công phẫn; với việc Trung Cộng chính thức lập chủ quyền trên hai quần đảo Hoàng Trường Sa của VN ngày 2-12, khơi lại cả một quá trình nhượng địa của Việt cộng ngay từ năm 1958; với việc nhà cầm quyền một mặt phản ứng cách khiếp nhược đớn hèn trước quân xâm lăng, một mặt ngăn chận đàn áp lòng yêu nước của nhân dân mọi giới, đặc biệt giới trẻ, khiến càng lộ mặt phản quốc; với việc các Giáo hội, đặc biệt Công giáo, nhất loạt đòi lại đất đai cơ sở của mình tại nhiều nơi… một cách hiếu hòa nhưng quyết liệt hơn bao giờ hết; với việc giới đấu tranh dân chủ, giới văn nhân nghệ sĩ, giới nhà báo tự do, giới sinh viên học sinh, giới thành viên các trang mạng đua nhau tìm hiểu và phổ biến toàn bộ hồ sơ bán đất bán biển của VC đồng thời quyết tâm biểu tình liên tục chống quân cướp nước và quân bán nước bằng mọi cách; với việc đồng bào hải ngoại đủ mọi tổ chức đoàn thể đang biểu tình khắp thế giới trước hai tòa đại sứ, đang thành lập hồ sơ tội phản quốc của đảng CSVN, đang vận động quốc tế ủng hộ chủ quyền VN trên Hoàng Trường Sa quần đảo, thậm chí có tin đồn đang dự tính thành lập một chính phủ VN lưu vong để đủ tư cách đối trọng và đối đầu với nhà cầm quyền Hà Nội… Tất cả đã làm nên một thế thập diện mai phục, khiến Việt Cộng lâm cảnh thọ địch lưỡng đầu, đỡ đòn tứ phía….
Nhưng chưa hết! Từ bên kia bờ đại dương, Dự luật Nhân quyền cho Việt Nam HR 3096 nay như một lưỡi gươm Damoclès treo lủng lẳng trên đầu cái chế độ ngang nhiên chà đạp mọi quyền làm người của dân tộc, sự đòi hỏi của bổn phận thành viên bất thường trực Hội đồng Bảo an LHQ nay đang thách thức cái nhà nước xem ra bất lực trước việc bảo vệ an ninh chính lãnh thổ của mình. Song song đó, ngoài biển đông, người đồng chí, người anh em Bắc phương vĩ đại càng lúc càng tỏ ra là kẻ ngoại thù vạn kiếp, quân xâm lược ngàn năm, càng lúc càng tỏ ra là đàn anh thẳng tay bắt nạt đàn em yếu thế, chủ nhân đối xử khắc nghiệt đối với đầy tớ khiếp nhược. Theo blog “Chứng nhân lịch sử”, “Hiện nay tàu đánh cá của ngư dân Trung Quốc đã xuất hiện đầy dẫy quanh khu vực quần đảo Trường Sa. Điểm đặc biệt là mỗi nhóm tàu đánh cá của TQ đều có ít nhất một tàu hải quân theo bảo vệ. Sau khi đánh cá xong, các ngư thuyền này sẽ được tàu hải quân TQ hộ tống trở về... Cùng với việc tuyên bố chủ quyền trên hai quần đảo HS và TS, tàu hải quân TQ đã liên tục thực hiện các cuộc tuần duyên để "bảo vệ lãnh hải". Rất nhiều lần tàu hải quân TQ đã áp sát VN, cách đất liền chỉ khoảng 40 hải lý. Điểm đặc biệt là mỗi khi phát hiện có sự xâm nhập của tàu hải quân TQ, phía VN cũng cử tàu hải quân tiến ra biển. Nhưng thay vì bắt giữ hoặc trục xuất tàu TQ, các tàu hải quân VN chỉ bắc loa kêu gọi: "Đây là hải phận VN. Đề nghị các đồng chí quay thuyền trở lại". Bất chấp lời "kêu gọi" đó, các tàu hải quân TQ vẫn tiếp tục "tuần duyên" và chỉ quay lại sau khi hoàn thành sứ mệnh”.

Trong nội tình đảng và nhà nước CS, mới đây lại thêm một cú đòn choáng váng. Đó là Bộ trưởng Bộ Giáo dục & Đào tạo kiêm Phó thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân vừa được hơn 100 nhóm thông tin tự do trong nước cùng quyết định tặng phong danh hiệu “Nhân vật tệ hại nhất của năm 2007” vì thành tích “thúc đẩy nhanh chóng việc xuống dốc đến mức đáng xấu hổ của nền giáo dục”. Người đứng đầu một định chế quan trọng nhất và đáng kính nhất trong một đất nước mà nhận được danh hiệu ô nhục như thế thật là điều chưa từng thấy trong lịch sử giáo dục nước nhà. Sự nhu nhược và thiếu khả năng giải quyết vấn đề của ông ta, hay nói đúng hơn là tránh né va chạm với các khối quyền lực Đảng đang chia nhau cầm nắm ngành giáo dục, đã khiến nạn tham nhũng và nạn bạo hành trong trường học mỗi lúc một tăng, kỷ cương học đường, uy tín giáo giới, trình độ của thầy lẫn trò càng lúc càng giảm, và nhất là đường hướng giáo dục tiếp tục là đường hướng ngu dân, tạo ra những thần dân nô lệ đảng, vâng lời đảng, mù tịt các tội ác của đảng thay vì tạo ra những công dân tự do, đầy trách nhiệm, đủ khí phách, đậm lòng yêu nước thương nòi. Các công văn của bộ GD&ĐT cấm sinh viên học sinh biểu tình mới đây là những bằng chứng. Ngoài ra, những lực lượng tham nhũng trong đảng và nhà nước đang tìm cách cướp của công lẫn của tư, tạo ra những chính sách thất nhân tâm cũng là một loại kẻ thù đáng sợ của đảng. Cũng không thể không nói tới một kẻ thù khác của CS đã quá vãng nhưng đang “đội mồ sống lại” để hỏi tội đảng, đó là hàng ngàn oan hồn chết trong biến cố Tết Mậu Thân do cuộc thảm sát rùng rợn mà toàn thể đồng bào và dân tộc sắp kỷ niệm 40 năm.

Lâm thập diện mai phục, phải thọ địch lưỡng đầu, bị mọi tầng lớp nhân dân tấn công, bị những lực lượng tinh thần và dân chủ chất vấn như thế, nhất là bị Đại Hán phương Bắc đội lốt Đàn anh vĩ đại ngang nhiên thi hành kế hoạch cướp nước đã chuẩn bị từ 50 năm trước, khiến mình có cơ nguy trở thành tội đồ phản quốc đại nghịch của dân tộc, lẽ ra đảng CSVN phải biết mình đang cô độc, đang có lỗi, để tỉnh ngộ mà trả lại mọi tài sản tinh thần và tài sản vật chất, mọi nhân quyền và dân quyền cho đồng bào, để cúi đầu sám hối vì bao tội ác và sai lầm trong quá khứ lẫn hiện tại, để thực hiện cuộc hòa giải với toàn thể dân tộc trong lẫn ngoài nước, hầu đoàn kết mọi tầng lớp nhân dân, giải quyết những vấn đề chính trị xã hội cấp thiết, rồi cùng nhau đương đầu với hiểm họa xâm lăng ngoài cõi. Thế nhưng, với các phản ứng vẫn cứ mù quáng trước tình thế, tàn bạo với nhân dân, khiếp nhược trước đại cường như thấy trong những tuần lễ này của tập đoàn lãnh đạo CS, chắc chắn toàn thể dân tộc phải đứng lên cứu tổ quốc giống nòi, trước hết bằng việc khử trừ loài phản dân hại nước đang ngồi ghế thống trị.

T À I L I Ệ U

Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền
Thư hiệp thông với Tổng Giáo phận Hà Nội

Kính gởi:
- Đức Tổng Giám mục Giáo phận Hà Nội,

Đồng kính gởi:
- Đức Giám mục Chủ tịch Hội đồng Giám mục Việt Nam, các Đức Giám mục Giáo phận Ban Mê Thuột, Lạng Sơn, Thái Bình và toàn thể các Đức Giám mục.
- Quý Linh mục, Tu sĩ và Giáo dân Tổng Giáo phận Hà Nội.

Kính thưa Quý Đức Cha, Quý Cha, Quý Tu sĩ cùng Quý Anh Chị Em giáo dân.

Chúng con ký tên dưới đây là đại diện cho một nhóm linh mục nguyện sống theo tinh thần Đức Cố Tổng Giám mục tử đạo Philipphê Nguyễn Kim Điền, gọi tắt là nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền, vốn đã dấn thân cùng với dân tộc tranh đấu cho tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền từ đầu năm 2001 đến nay, xin có đôi lời gởi đến toàn thể Quý vị:

1- Trước hết, chúng con chân thành hiệp thông với Đức Tổng Giám mục cùng toàn thể Dân Chúa tại Tổng Giáo phận Hà Nội, đặc biệt tại Giáo xứ Chánh tòa, Giáo xứ Thái Hà và Giáo xứ Hà Đông. Chúng con hoan nghênh việc Đức Tổng Giám mục đã gởi văn thư ngày 15-12-2007 cho nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam để dứt khoát đòi lại đất đai cơ sở của Tòa Khâm sứ vốn là tài sản lâu đời và chính đáng của Tổng Giáo phận Hà Nội. Chúng con hoàn toàn nhất trí với việc cộng đoàn Tổng Giáo phận bày tỏ thái độ đồng lòng với vị Chủ chăn qua việc đặt lại tượng Đức Mẹ trong sân tòa Khâm sứ, lấy chữ ký giáo dân 5 tỉnh thành thuộc Giáo phận và kiên trì cầu nguyện trước tòa Khâm sứ cho đến khi đạt được mục đích. Chúng con cũng hoàn toàn nhất trí với Cha Quản xứ và giáo dân Giáo xứ Thái Hà lẫn Giáo xứ Hà Đông trong việc bày tỏ sự phản kháng hành vi xâm chiếm tài sản Giáo xứ bằng cách liên tục cầu nguyện, đặt tượng và dựng lều quanh khu vực bị cưỡng đoạt. Đây là thái độ phản ứng, cung cách đấu tranh đầy tinh thần Kitô giáo.

Cùng với Tổng Giáo phận, cụ thể với Tòa Tổng Giám mục và Cha Chánh xứ Thái Hà, chúng con hoàn toàn phản đối văn thư ngày 11-01-2008 của Ủy Ban Nhân Nhân Dân thành phố Hà Nội. Không ai được quyền ngăn cấm, hăm dọa, vu khống “vi phạm pháp luật, lợi dụng tín ngưỡng” đối với các Kitô hữu tụ tập cầu nguyện cách trật tự, ôn hòa tại nơi đang bị chiếm đoạt bất công để nói lên quyết tâm đòi lại công lý cho mình. Không ai được quyền biện hộ, bao che cho những cá nhân, tập thể, tổ chức cướp giật đất đai của người khác.

Chúng con xin hiệp lòng với Đức Giám mục Giáo phận Đà Lạt, Chủ tịch Hội đồng Giám mục VN, các Đức Giám mục Giáo phận Ban Mê Thuột, Lạng Sơn, Thái Bình cùng mọi tín hữu trong Giáo phận của các ngài; chúng con xin hiệp lòng với toàn bộ Dòng Chúa Cứu Thế và nhiều cộng đồng lẫn cơ quan Công giáo VN khắp năm châu đã mau mắn hiệp thông với Tổng Giáo phận Hà Nội, với 3 Giáo xứ Chánh tòa, Thái Hà và Hà Đông bằng cầu nguyện, gởi thư, mở chiến dịch vận động chính khách quốc tế… Đây là tấm gương đáng được toàn thể hàng Giám mục, Linh mục, Tu sĩ, Giáo dân Việt Nam trong và ngoài nước noi theo, trong tinh thần Hiệp thông Hội thánh.

2- Tuy nhiên, chúng con cũng buồn lòng phân ưu khi biết tin các Chủ chăn Tổng Giáo phận Hà Nội và Giáo xứ Thái Hà đã khiếu kiện nhà cầm quyền về chuyện đất đai từ hơn 10 năm qua nhưng vẫn không thấy một hồi âm đáp trả hay thiện chí giải quyết. Chúng con cũng buồn lòng khi thấy hành động đi không mà xem ra lại về không của Đức Cha Chủ tịch Hội đồng Giám mục VN đã lặn lội từ Đà Lạt ra Hà Nội để gặp giới lãnh đạo chính trị cao cấp; khi đọc những lời tâm sự đầy ão não của Đức Giám mục Giáo phận Thái Bình qua hai bài viết “Niềm vui chưa qua, nỗi buồn đã tới!” và “Bước đầu Hòa giải... đã sớm thất bại”, trong đó Đức Cha không thấy lóe lên hy vọng về việc giải quyết chẳng những các cơ sở đất đai to lớn mà còn vô số các đất đai cơ sở nhỏ của Giáo hội VN. Chúng con cũng buồn lòng khi biết Cha Bề trên Dòng Chúa Cứu Thế và một số linh mục trong Dòng tại Giáo xứ Thái Hà vẫn bi quan, chán nản vì chỉ sợ mình có thiện chí tuân giữ các điều kiện nhưng về phía bên kia thì sẽ lợi dụng để làm tới, như họ đã từng làm. Chúng con hết sức cảm phục Quý Đức Cha và Quý Cha đã luôn nhẹ nhàng kiến nghị, thành tâm đối thoại và kiên nhẫn đợi chờ, dù vấn đề luôn cấp bách và dù thái độ của nhà cầm quyền và những kẻ chiếm đoạt luôn thiếu thiện chí.

Cùng với tất cả mọi người, chúng con công phẫn trước việc nhà cầm quyền CSVN đã có những hành vi vô luật như dùng lực lượng công an đông đảo bao vây, hăm dọa, đàn áp những người cầu nguyện, như ghi hình, quay phim, phỏng vấn giả, dựng hiện trường giả để lèo lái dư luận theo một hướng khác, như bao che cho những người xâm chiếm tiếp tục xây dựng hay biến dạng hiện trường trên những mảnh đất và cơ sở đang tranh chấp. Chúng con công phẫn trước việc Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội đã ra văn thư số 273 ngày 11-01-2007 với giọng điệu kẻ cả, ban ơn, với lời lẽ hăm dọa, trù dập, với lập luận thóa mạ, vu khống hết sức vô lý, phi pháp và thiếu văn hóa nữa. Chúng con công phẫn trước lời tuyên bố ngang ngược của ông Trưởng ban Tôn giáo chính phủ cho rằng chẳng có chuyện “trả lại hay không trả lại”, bởi vì theo ...Luật thì đất đai thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước quản lý, nên nhà nước sẽ từ từ “xem xét” Giáo Hội “có nhu cầu” bao nhiêu, thế nào thì sẽ “giải quyết” và “ban cho” mà thôi !?!

Những sự kiện, hành động và thái độ đôi bên như vừa nói nằm trong một vấn đề lớn của xã hội Việt Nam hiện thời là vấn đề đất đai. Từ hơn nửa thế kỷ nay, biết bao cơ sở, cửa nhà, đất đai, tài sản của tư nhân lẫn các tập thể, trong đó có tập thể tôn giáo, đã bị nhà cầm quyền Cộng sản VN cưỡng chiếm tịch thu theo một nguyên tắc cai trị hết sức vô lý và tàn bạo: thu tóm vào tay đảng CS mọi quyền lợi và giá trị vật chất lẫn tinh thần của toàn xã hội để bảo đảm sự phục tòng của nhân dân, sự trường trị của đảng CS và sự vĩnh tồn của chế độ. Từ khi đất nước tiến vào kinh tế thị trường, hội nhập thương mãi thế giới, thì việc cướp đất của hàng triệu nông dân, thị dân và của mọi tôn giáo lớn nhỏ dưới chiêu bài “quy hoạch xã hội” “phát triển đất nước” càng gia tăng. Thực chất là để làm giàu cho giới tư bản trắng nước ngoài và giới tư bản đỏ nội địa, tức các đảng viên, cán bộ CS cao cấp cùng thân nhân bằng hữu của họ. Thành ra đây không phải là vấn đề bất ổn dân sinh, bất công địa phương, nhưng là một vấn đề chính trị lớn lao và cơ bản, phát xuất từ chính bản chất độc tài và toàn trị của chế độ CS. Chuyện đất đai nhà cửa của Giáo hội và của người dân (mà hàng triệu đang bị đẩy ra đường) chỉ có thể giải quyết rốt ráo và trọn vẹn khi chế độ độc tài, độc đảng và toàn trị này bị xóa sổ trên đất nước mà thôi.

3- Việc các Giáo hội và các Giáo phận đòi đất cho đạo, việc các thị dân và nông dân đòi đất cho nhà không thể không gợi nhớ việc toàn dân và xã hội đòi đất cho nước đang bị mất vào tay Trung Quốc do sự đồng lõa của nhà cầm quyền Cộng sản VN. Như Quý Đức Cha, Quý Cha, Quý Tu sĩ và Anh Chị Em đều biết, kể từ tháng 12 năm rồi và tháng 01 năm nay, đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước đã rúng động vì việc Trung Quốc đã chính thức biến hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam (cùng với quần đảo Trung Sa) thành huyện Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam của họ. Biến cố này đã khơi lại và vạch trần cả một quá trình dâng đất dâng biển cho Bắc triều Đại Hán của chính đảng Cộng sản VN qua công hàm bán nước ngày 14-09-1958, qua hai hiệp định Việt Trung về biên giới năm 1999 và về lãnh hải năm 2000, khiến cho đất nước mất đi gần 1000 km trên đất (trong đó có ải Nam quan và thác Bản Giốc), hơn 10.000 km trên vịnh Bắc bộ và nay là hai quần đảo Hoàng Trường Sa vốn rất quan trọng về an ninh lãnh thổ, an ninh kinh tế và an ninh lương thực. Nguy cơ đất Việt mất đi, dân Nam bị đồng hóa và Tổ quốc biến thành một Tây Tạng thứ hai là chuyện gần kề!

Suốt mấy tuần lễ vừa qua, đã có nhiều cuộc biểu tình trong nước của nhiều giới đồng bào nhưng đều bị nhà cầm quyền ngăn cản, cấm đoán hay đàn áp thô bạo; đã có nhiều tuyên cáo lên án Cộng sản Trung quốc cướp nước và Cộng sản Việt Nam bán nước của không ít cá nhân và tập thể đạo đời nhưng đều bị các cơ quan truyền thông quốc nội im lặng không đăng tải (đang lúc tại hải ngoại thì đồng bào biểu tình, hội thảo… phản kháng cách sôi sục). Đây cũng là nằm trong bản chất và đường lối của một chính đảng chỉ biết giữ quyền lực và quyền lợi cho mình, bất chấp sự tồn vong của đất nước, sự an vui hạnh phúc của toàn dân và sự phát triển chân chính của mọi tập thể dân sự và tôn giáo trong xã hội. Chúng con nghĩ rằng lấy lại việc đất cho nhà, đất cho đạo và đất cho nước là ba bổn phận đi liền với nhau và ba giới đòi đất cần hỗ trợ và phối hợp với nhau. Nước mất thì nhà tan và đạo diệt !!!

Trong tâm tình mến yêu Mẹ Giáo hội và kính trọng Quý Đức Cha và Quý Cha là lãnh đạo dân Chúa, cũng như trong tâm tình mến yêu Mẹ Tổ quốc và kính trọng Nhân dân là chủ nhân đích thực của Đất nước mà chúng con viết lên Thư hiệp thông này.

Nguyện xin Thiên Chúa, qua lời chuyển cầu của các thánh nhân tử đạo và các anh hùng tử sĩ, xuống cho Quý Đức Cha và Quý Cha nhiều ơn khôn ngoan và can đảm.

Làm tại Việt Nam ngày 19-01-2008, kỷ niệm 34 năm Tổ quốc mất quần đảo Hoàng Sa và tưởng nhớ 58 chiến sĩ Hải quân Việt Nam Cộng Hòa vị quốc vong thân trong lòng biển cả.

Đại diện nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền
- Linh mục Têphanô Chân Tín, dòng Chúa Cứu Thế Sài gòn
- Linh mục Phêrô Nguyễn Hữu Giải, Tổng Giáo phận Huế
(đang bị theo dõi tại xứ)
- Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý, Tổng Giáo phận Huế
(đang bị giam giữ tại tù)
- Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, Giáo phận Bắc Ninh
(đang bị quản chế tại gia)